Những ngày đầu
tháng 5, chúng tôi về thăm ông Vũ Thanh Hải, xóm 12, xã Hải Bắc, người lính Bộ
đội Cụ Hồ từng trực tiếp tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ, nghe ông kể những
câu chuyện về một thời bi hùng, khói lửa của ông cùng đồng đội hiến dâng tuổi
thanh xuân cho Tổ quốc “9 năm làm một Điện Biên - Nên vành hoa đỏ, nên thiên sử
vàng”.
Sinh ra và lớn lên
tại vùng quê Hải Bắc, chứng kiến cảnh quê hương bị giặc giày xéo, sớm giác ngộ
lý tưởng cách mạng. 16 tuổi ông đã vào đội thiếu niên tiền phong. Sau nhiều lần
tham gia tuyển quân tại quê nhà, do không đủ cân nặng, ông đều bị loại. Năm
1952, theo bạn, ông sang tận Nho Quan, Ninh Bình đăng ký đi bộ đội, nghe bạn
bày mưu xuống suối tắm và bỏ đá vào túi áo cho đủ cân nặng, ông làm theo, trúng
tuyển. 3 tháng sau huấn luyện, ông được đi bổ sung cho chiến trường Điện Biên
Phủ.
Với
tình hình khẩn trương của chiến dịch, đơn vị ông hành quân không kể ngày đêm, từ
dự kiến 22 ngày, song chỉ 18 ngày, ông và đồng đội đã có mặt tại trận địa Điện
Biên Phủ, được giao nhiệm vụ chia cắt sân bay Mường Thanh và đánh phía Đông đồi
A1.
Tại đồi A1 các chiến
sỹ giành giật với địch từng mét giao thông hào. Cũng tại nơi đây, chỉ trong 39
ngày đêm, hơn 2000 cán bộ, chiến sĩ của ta đã anh dũng hi sinh. Giọng bồi hồi,
xúc động, ông nhớ lại: “Tôi nhớ nhất
là đồng chí Tính, người Nho Quan, Ninh Bình. Sau tiếng nổ của quả bộc phá đồi
A1, Tính bò trên mặt đất, người đầy thương tích nhưng vẫn cố hết sức vứt lại
chiếc mũ đội trên đầu đưa cho anh em và nói: “Tôi hy sinh không cần mũ, anh em
giữ lấy mà đánh giặc”. Rồi đồng chí ấy trút hơi thở cuối cùng…”
Đau thương và uất
hận, máu trộn bùn, cuối cùng quân ta đã làm chủ hoàn toàn cứ điểm A1 vào 4h
sáng ngày 7/5/1954, mở toang cánh cửa thép tiến thẳng vào trung tâm của tập
đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ. Ông Hải nhớ lại: “Nghe tin chiến thắng, anh em hò reo, vui mừng, ôm nhau khóc như từ lòng
đất mẹ chui ra, đi ban ngày cứ bỡ ngỡ như lạc vào thế giới nào. Nhưng chỉ một
phút thôi, không khí trùng xuống, không ai bảo ai, cúi đầu tưởng niệm anh em, đồng
đội đã hy sinh, chưa kịp nghe tin chiến thắng. Tôi đã khóc nấc nghẹn: chúng mày
ơi, chiến thắng rồi!”.
Năm
1958, ông cùng đơn vị trở lại Điện Biên Phủ khắc phục hậu quả chiến trường làm
nhiệm vụ rà phá bom mìn, tìm kiếm hài cốt đồng đội. Với ông, Điện Biên đã trở
thành miền ký ức không thể phai mờ trong cuộc đời.
Ông
Vũ Thanh Hải và chiếc áo trấn thủ Điện Biên
Những
ngày này, ngôi nhà ông ở xóm 12, xã Hải Bắc nhộn nhịp hẳn lên khi đón những
đoàn khách đến thăm, ông lại có dịp sống lại những ký ức một thời không thể nào
quên. Và hai kỷ vật được ông nâng niu, trân trọng và cất giữ cẩn thận là chiếc
áo trấn thủ và huy hiệu chiến sỹ Điện Biên. Ánh mắt xa xăm, tay run run cầm kỷ
vật, giọng ông bồi hồi xúc động: “Sau
ngày chiến thắng Điện Biên Phủ, tôi có vinh dự lớn lao nhất đời là được chọn
đóng vai anh hùng Bế Văn Đàn - lấy thân mình làm giá súng cho Bác Hồ và Bộ
Chính trị xem tại Nhà hát lớn Hà Nội. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp Bác
Hồ… Đây là mồ hôi, là máu và nước mắt của anh em, đồng chí, đồng đội là những
tài sản vô giá, là lẽ sống thiêng liêng…”.
70 năm đã qua, những
người chiến sỹ Điện Biên Phủ năm xưa hiện ở huyện Hải Hậu hiện chỉ còn 72 người
đều đã ở tuổi trên dưới 90. Người chiến sĩ Điện Biên Vũ Thanh Hải năm nào giờ cũng
đã ở tuổi 90, chia tay ông trong những ngày cả nước đang hướng về Điện Biên,
lòng tôi cứ miên man và vang vọng đâu đó câu thơ ông đọc:
Điện Biên Phủ là một bản hùng ca
Người chiến sỹ chúng ta là nốt nhạc
Trong bản anh hùng
ca Điện Biên Phủ một thời, những người con đất mẹ: “Đất nghèo nuôi những anh
hùng - Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên - Đạp quân thù xuống đất đen - Súng
gươm vứt bỏ lại hiền như xưa”- (tác giả Nguyễn Đình Thi) chỉ nhận mình là những
nốt nhạc góp phần làm lên bản anh hùng ca bất hủ “lừng lẫy năm châu - chấn động
địa cầu”- mộc mạc, khiêm tốn, giản dị như bản chất người lính Bộ đội Cụ Hồ để
thế hệ trẻ hôm nay tự hào viết tiếp truyền thống cha ông dựng xây quê hương, đất
nước đẹp giàu./.
Kim Luyên